[Văn mẫu lớp 6 Cánh diều] Truyện “Gióng” của Lê Minh Hà cũng là một cách tiếp nhận và diễn giải truyền thuyết Thánh Gióng của dân gian. Anh (chị) hãy viết một bài văn nêu suy nghĩ của mình về tâm trạng của mẹ Gióng trong truyện “Gióng
Hướng dẫn học bài: Truyện “Gióng” của Lê Minh Hà cũng là một cách tiếp nhận và diễn giải truyền thuyết Thánh Gióng của dân gian. Anh (chị) hãy viết một bài văn nêu suy nghĩ của mình về tâm trạng của mẹ Gióng trong truyện “Gióng - Môn Ngữ văn lớp 6 Lớp 6. Đây là sách giáo khoa nằm trong bộ sách 'Văn mẫu lớp 6 Cánh diều Lớp 6' được biên soạn theo chương trình đổi mới của Bộ giáo dục. Hi vọng, với cách hướng dẫn cụ thể và giải chi tiết các bé sẽ nắm bài học tốt hơn.
Bài mẫu 1
Đối với mỗi con người Việt Nam, hẳn ai cũng đã quen thuộc và nằm lòng truyền thuyết Thánh Gióng. Đó là câu chuyện xoay quanh nhân vật người anh hùng Gióng được người đời ca tụng. Thế nhưng với “Gióng” của nhà văn Lê Minh Hà, chúng ta thấy truyền thuyết theo một góc độ khác, đó chính là những tâm tư, tình cảm của mẹ Gióng.
Truyện “Gióng” không mở đầu bằng mô típ “ngày xửa ngày xưa” mà là một câu đề sâu sắc: “Không ai thờ cúng niềm thương nhớ ấy”. Ngày nay, người đời ca tụng và thờ cúng thánh Gióng với chiến công dẹp giặc, nhưng chẳng mấy ai nhớ đến tấm lòng người mẹ của Gióng - người phụ nữ “mỏng sắc lại còn nghèo”.
Những lời ru ngọt ngào “Gióng ơi Gióng à, Gióng à Gióng ơi” như cứa vào tim gan người đọc. Hình ảnh người mẹ thương nhớ con thật chua xót. Ở tác phẩm này, Lê Minh Hà tập trung miêu tả tâm lý nhân vật mẹ Gióng, những nỗi khổ ải đớn đau mà người mẹ phải chịu đựng. Mẹ thương Gióng bé bỏng mà không có tình yêu thương của cha, lên ba mà không biết nói biết cười như những đứa trẻ khác. Quãng thời gian đó dù có phải đối mặt với sự gièm pha, dị nghị của hàng xóm láng giềng, hay dù có nghèo khổ đến đâu mẹ cũng vì con mà chịu đựng. Hai mẹ con cứ thế nương tựa vào nhau, chỉ cần nhìn thấy Gióng là mẹ thấy thật hạnh phúc và bình yên. Rồi một ngày giặc giã xâm lăng, quan quân triều đình đến làng chiêu mộ người đi đánh giặc, mẹ cũng đến xem rồi nghĩ: “đã đến lúc phải cất gánh lên vai chạy giặc rồi”. Thế nhưng thời khắc của Gióng đã đến, mẹ sững sờ, me không dám tin đứa con ba tuổi của mình cất tiếng nói xin đi đánh giặc. Giặc giã, quan quân mẹ chẳng sợ, mẹ lại rụng rời chân tay khi thấy con mình biến thành chàng trai khỏe đẹp, mẹ bàng hoàng. Lúc này, tâm trạng của mẹ rối bời, tự hào nhưng xen lẫn đau đớn xót xa. Sự chuyển biến tâm lý của đám đông từ dị nghị sang thán phục, ngưỡng mộ. Mẹ Gióng dù tự hào nhưng vì bà là một người mẹ nên mẹ nào mà chẳng xót con, tại sao con mình chỉ là đứa trẻ ba tuổi đã phải đi đánh giặc. Đối với mẹ, Gióng chỉ là một đứa trẻ thơ dại chưa trải sự đời, vừa lớn lên đã đi đánh giặc, nào có biết tình yêu của cha là gì, nào có bóng hồng để mà ngoái trông. Gióng chỉ có mẹ, mẹ đau lòng, xót xa khi chưa dạy con được nhiều đã phải rời xa con. Ngày nước non thanh bình, giặc giã tan hoang, ngựa sắt đưa Gióng trở về làng, mẹ ào ra rồi sựng lại, mẹ bắt gặp bao ánh mắt chen chúc nhau sau cây lá, những đôi mắt mừng rỡ biết ơn. Mẹ thấy con trai mẹ vẫn vậy, vẫn nói cười dù mặt mũi sạm khói và mệt mỏi. Truyền thuyết Thánh Gióng mà chúng ta biết chỉ miêu tả Gióng đánh trận xong thì ngựa sắt hí vang đưa Gióng bay lên trời, còn trong truyện “Gióng”, người mẹ đã cho chúng ta thấy những gì khuất lấp đằng sau cái vẻ vang oai hùng ấy là một Gióng bối rối, mệt mỏi buồn bã...những điều mà truyền thuyết đã không kể tới. Mẹ chính là người đã giục Gióng đi, mái nhà đơn sơ của mẹ không đủ cao cho Gióng cúi đầu trai trẻ bước vào, Gióng thuộc về đất trời kia, thuộc về thần thánh. Vết chân ngựa sắt để lại thành nhiều ao hồ trên quê hương Gióng, mẹ nhìn thấy đó mà ngày ngày nhớ thương.
Mùa nối mùa, năm này qua năm khác, mẹ nhìn mây bay trên trời mà nhớ đứa con mãi mãi lên ba, không biết tóc mình đã trắng và dáng mình đã thấp xuống từ bao giờ. Mẹ nhớ lại giấc mơ đêm ấy Gióng về, Gióng vẫn bé bỏng như vậy, không nói không cười, chỉ có thể nhìn mẹ buồn bã, mắt Gióng đầy nước. Mẹ chốc chốc lại tỉnh, cố gắng dỗ mình ngủ tiếp để được gặp con. Lòng mẹ đau thắt lại, mẹ hỏi han, vỗ về, Gióng vẫn nhìn mẹ, im lặng không nói gì. Mẹ choàng tỉnh, mẹ nhớ lại thuở Gióng còn bé thơ được mẹ vỗ về chăm bẵm, mẹ vẫn thấy một đứa trẻ ba tuổi ngây thơ quấn mẹ. Mẹ tự hỏi Gióng đang ở đâu, mặt đất này chẳng có chỗ cho Gióng, mẹ tự hào chứ, nhưng mẹ đau đớn, chua xót vì phải rời xa đứa con thơ dại. Hàng năm, khách thập phương lại đến dâng hương cho Thánh Gióng, họ chỉ biết đó là vị anh hùng dân tộc đánh giặc cứu giữ nước non, chẳng có ai biết đó là chú bé con của mẹ. Mẹ không giống họ, mẹ không thắp hương cho Gióng vì mẹ luôn biết rằng Gióng của mẹ còn sống, con ở nơi nào đó ngoài đất trời bao la kia, con thuộc về cõi đất trời chứ không phải trần phàm giang san.
Câu chuyện cổ tích của Lê Minh Hà khiến đọc dù mạnh mẽ đến đâu cũng phải rơi nước mắt. Đó là giọt nước mắt đồng cảm với người mẹ trong nỗi nhớ thương con. Cách diễn giải khác về truyền thuyết Thánh Gióng này đã chạm đến trái tim người đọc, những mặt khuất của câu chuyện lịch sử hào hùng được thể hiện qua góc nhìn của mẹ Gióng đầy cảm động và xót xa.
Bài mẫu 2
Truyền thuyết Thánh Gióng từ lâu đã khắc sâu trong tâm thức người Việt về một vị anh hùng phi thường, người đã lớn lên một cách kỳ diệu để đánh đuổi giặc ngoại xâm. Trong khi đó, truyện ngắn "Gióng" của Lê Minh Hà lại tiếp cận câu chuyện từ góc nhìn đầy nhân văn, đặc biệt là khắc họa tâm trạng của mẹ Gióng - một người phụ nữ bình thường nhưng mang trong mình những xúc cảm sâu sắc. Qua đó, truyện giúp người đọc hiểu hơn về nỗi niềm của một người mẹ khi chứng kiến con mình mang trong mình sứ mệnh lớn lao.
Mẹ Gióng trong truyện không chỉ là biểu tượng của tình mẫu tử mà còn đại diện cho nỗi lo lắng, khắc khoải của bất cứ người mẹ nào khi con mình phải đối mặt với những thử thách. Từ khi mang thai Gióng một cách kỳ lạ cho đến lúc sinh ra cậu bé, bà đã phải chịu đựng bao ánh mắt dị nghị từ dân làng. Niềm vui khi có con không thể xóa đi sự hoang mang, lo âu của bà trước sự phát triển khác thường của cậu bé. Khi Gióng bỗng lớn nhanh như thổi, ăn khỏe đến mức cả làng phải góp gạo nuôi, mẹ Gióng không khỏi chạnh lòng. Bà hiểu rằng con mình không thuộc về cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác, và điều đó khiến lòng bà dâng lên bao nỗi niềm khó tả.
Đỉnh điểm của cảm xúc trong truyện là khi Gióng ra trận. Người mẹ ấy vừa tự hào vừa đau đớn khi thấy con trai khoác áo giáp sắt, cưỡi ngựa ra chiến trường. Bà hiểu rằng con mình sinh ra không phải để ở bên bà mãi mãi, nhưng điều đó không thể ngăn cản sự lo lắng, xót xa. Hình ảnh người mẹ đứng lặng nhìn theo bóng con xa dần, đôi mắt đong đầy nước, thể hiện sự giằng xé giữa lòng tự hào và nỗi mất mát. Khi Gióng hoàn thành sứ mệnh và bay về trời, bà lại một lần nữa đối diện với sự cô đơn, mất mát lớn lao. Từ một người mẹ đơn thân nuôi con trong lặng lẽ, giờ đây bà lại trở về với sự đơn độc, nhưng lần này là sự đơn độc đầy trống trải, đau thương.
Qua truyện "Gióng", Lê Minh Hà đã đem đến một góc nhìn mới mẻ, nhân văn hơn về hình tượng Thánh Gióng. Nếu trong truyền thuyết dân gian, Gióng là người anh hùng cứu nước, thì trong truyện ngắn này, mẹ Gióng là người mẹ âm thầm hy sinh, chịu đựng nỗi đau mà không ai thấu hiểu. Câu chuyện không chỉ làm sâu sắc thêm truyền thuyết mà còn khiến người đọc đồng cảm với những người mẹ trên thế gian này – những người luôn yêu thương con vô điều kiện và sẵn sàng chấp nhận mất mát để con mình thực hiện sứ mệnh lớn lao.
Bài mẫu 3
Truyện ngắn "Gióng" của Lê Minh Hà là một cách tiếp cận mới mẻ và đầy nhân văn đối với truyền thuyết Thánh Gióng. Nếu trong phiên bản dân gian, Thánh Gióng là hình tượng phi thường, thần thánh hóa thì trong truyện của Lê Minh Hà, nhân vật mẹ Gióng lại được khắc họa với những cảm xúc chân thực, sâu sắc của một người mẹ bình thường. Qua đó, tác giả giúp người đọc cảm nhận rõ hơn những nỗi niềm, sự hi sinh thầm lặng của mẹ Gióng.
Ngay từ khi mang thai Gióng một cách kỳ lạ, mẹ Gióng đã chịu đựng ánh mắt dò xét của người đời, sự đơn độc và lo âu về tương lai của con mình. Dù vậy, bà vẫn chấp nhận tất cả để nuôi dưỡng đứa con bằng cả tình yêu thương vô điều kiện. Khi Gióng lớn nhanh một cách khác thường, ăn khỏe hơn người, mẹ Gióng không chỉ vui mừng mà còn lo lắng, bất an. Bà hiểu rằng con trai mình không giống những đứa trẻ bình thường khác, và có thể cậu sinh ra không chỉ dành riêng cho bà mà còn mang trên vai một sứ mệnh lớn lao.
Giây phút tiễn con lên đường ra trận là thời điểm đau lòng nhất đối với mẹ Gióng. Bà vừa tự hào khi con mình có thể góp sức bảo vệ quê hương, vừa xót xa khi biết rằng con trai sẽ không bao giờ trở về bên mình nữa. Cảm giác mất mát, đơn độc len lỏi vào tâm hồn bà khi nhìn thấy bóng Gióng khuất dần trong khói lửa chiến tranh. Khi Gióng bay về trời, mẹ Gióng không chỉ mất con về thể xác mà còn mất đi một phần tâm hồn mình, bởi từ nay, bà phải tiếp tục sống trong nỗi cô đơn, lặng lẽ nhưng vẫn mang trong tim niềm tự hào vô bờ bến.
Bằng cách khắc họa tâm trạng mẹ Gióng, Lê Minh Hà đã mang đến một góc nhìn mới về truyền thuyết Thánh Gióng. Truyện không chỉ tôn vinh người anh hùng cứu nước mà còn làm nổi bật sự hi sinh thầm lặng, cao cả của những người mẹ. Qua đó, tác phẩm nhắc nhở chúng ta về giá trị thiêng liêng của tình mẫu tử và sự mất mát lớn lao mà những người mẹ phải gánh chịu khi tiễn con mình ra đi vì đại nghĩa.